Năm 1971, cuốn tiểu thuyết “The Bell Jar” của Sylvia Plath đã giới thiệu với độc giả Mỹ về Esther Greenwood, người phụ nữ trẻ đang phải chịu đựng căn bệnh trầm cảm và những áp lực xã hội đối với phái yếu. Nửa thế kỷ sau, những chủ đề mà Plath khám phá vẫn có ảnh hưởng lớn với văn hóa đại chúng, đặc biệt là trong thể loại “sad girl indie” của ngành công nghiệp âm nhạc.

Ngày nay, các bảng xếp hạng âm nhạc bị thống trị bởi các nghệ sĩ như Taylor Swift, Lana Del Rey và Olivia Rodrigo, với những bài hát phản ánh nỗi tuyệt vọng và những nỗi buồn đã được Plath nhắc đến từ những năm 60. Album phòng thu thứ 11 của Taylor Swift, “The Tortured Poets Department”, đã trực tiếp gợi lên nỗi buồn nữ tính trong những bài thơ của Sylvia Plath.

Hiện tượng “sad girl indie” được phổ biến thông qua danh sách nhạc và meme, đề cập đến những chủ đề về sự vô vọng trong tình yêu hay những căn bệnh tâm lý của phái yếu. Các nghệ sĩ trong thể loại này, từ những ngôi sao nhạc indie được yêu thích đến các ngôi sao nhạc pop nổi tiếng, đều có những bài hát với những thông điệp về các vấn đề như trầm cảm hay áp lực đối với phái nữ thời hiện đại.

Trên thực tế, xã hội đã có nhiều tiến bộ so với thời kỳ trong các tác phẩm của Sylvia Plath, nhưng nhiều áp lực cơ bản đối với phái yếu vẫn tồn tại. Phụ nữ hiện đại vẫn phải vật lộn với trách nhiệm gia đình không bình đẳng và đôi khi phải hy sinh sự nghiệp, từ đó khiến nhiều người phải chịu đựng những áp lực vô hình và vỡ mộng với tương lai vô định.

Khi cuốn “The Bell Jar” được xuất bản lần đầu tiên, những khủng hoảng của Esther Greenwood được coi là điều bất thường trong xã hội thời điểm đó. Ngày nay, nỗi buồn của phụ nữ đã trở nên bình thường đến mức Billie Eilish có thể hát về “hồ bơi đầy nước mắt” mà chẳng ai nhướn mày. Hay như Phoebe Bridgers chia sẻ rằng, có một quan niệm cho rằng “mọi người chỉ nghĩ rằng bạn thông minh hơn nếu bạn buồn”, khiến cô khó có thể viết một bài hát vui tươi khi là một nữ ca sĩ.

Không giống với câu chuyện về Esther Greenwood như một hồi chuông cảnh báo về thực trạng xã hội, “sad girl indie” giờ đây đã được bình thường hoá. Thể loại âm nhạc này thừa nhận việc các vấn đề mang tính hệ thống và các tiêu chuẩn xã hội đã phần nào gây ra sự tuyệt vọng của phụ nữ, từ đó đón nhận được sự đồng cảm từ phái yếu.

Tuy nhiên, việc bình thường hóa nỗi buồn này sẽ cũng đi kèm với những nguy hiểm riêng. Trung tâm kiểm soát và phòng ngừa bệnh tật Hoa Kỳ báo cáo rằng cứ mỗi 5 cô gái thì có tới 3 người hiện đang phải chịu những cảm xúc tiêu cực, và con số này vẫn sẽ tiếp tục tăng lên. Mặc dù “sad girl indie” và “The Bell Jar” không phải là nguyên nhân của xu hướng này, nhưng chúng đã phản ánh sự chấp nhận rằng nỗi buồn của người phụ nữ là một điều không thể tránh khỏi.

Để giải quyết vấn đề trên, ngoài sự thừa nhận về việc bình thường hoá nỗi buồn của phụ nữ trên các phương tiện truyền thông, sẽ cần phải có sự thay đổi về quan điểm. Thay vì chấp nhận nỗi buồn phái nữ như một tình trạng không thể tránh khỏi, mỗi người sẽ phải đặt câu hỏi tại sao lại phải bình thường hóa nỗi tuyệt vọng này, và hướng tới việc tạo ra một thế giới nơi các cô gái không bị mắc kẹt tại “The Tortured Poets Department”.