Chỉ dẫn địa lý là gì? Làm thế nào để được bảo hộ chỉ dẫn địa lý trên thế giới?

Theo WIPO, chỉ dẫn địa lý (GI) là dấu hiệu được sử dụng trên các sản phẩm có nguồn gốc địa lý cụ thể và có phẩm chất hoặc danh tiếng do nguồn gốc đó mang lại. Cần xác định dấu hiệu của một sản phẩm có xuất xứ tại một nơi nhất định để đạt đủ điều kiện được công nhận, đăng ký bảo hộ chỉ dẫn địa lý.

Ngoài ra, chất lượng, đặc điểm hoặc danh tiếng của sản phẩm về cơ bản phải bắt nguồn từ nơi xuất xứ. Vì phẩm chất phụ thuộc vào địa lý của nơi sản xuất, nên có mối liên hệ rõ ràng giữa sản phẩm và địa điểm ban đầu của nó.

Chỉ dẫn địa lý có những quyền lợi gì?

Quyền chỉ dẫn địa lý cho phép những người có quyền ngăn chặn việc bên thứ ba sử dụng chỉ dẫn có sản phẩm không phù hợp với các tiêu chuẩn áp dụng. Ví dụ, trong các khu vực pháp lý mà chỉ dẫn địa lý Darjeeling được bảo hộ, các nhà sản xuất chè Darjeeling loại bỏ tên “Darjeeling” đối với chè không được trồng trong vườn chè của họ hoặc không được sản xuất theo các tiêu chuẩn quy định liên quan đến chỉ dẫn địa lý.

Tuy nhiên, một chỉ dẫn địa lý được bảo hộ không cho phép chủ sở hữu ngăn cản người nào đó tạo ra sản phẩm bằng cách sử dụng các kỹ thuật tương tự như các kỹ thuật được quy định trong các tiêu chuẩn cho chỉ dẫn đó. Việc bảo hộ đối với chỉ dẫn địa lý thường được đạt được bằng cách giành được quyền đối với dấu hiệu cấu thành chỉ dẫn đó.

Chỉ dẫn địa lý có thể được sử dụng cho loại sản phẩm nào?

Chỉ dẫn địa lý thường được sử dụng cho các sản phẩm nông nghiệp, thực phẩm, rượu và đồ uống có cồn, hàng thủ công mỹ nghệ và các sản phẩm công nghiệp.

Chỉ dẫn địa lý được bảo hộ như thế nào?

Có bốn cách chính để bảo hộ chỉ dẫn địa lý:

  • Hệ thống chế độ bảo vệ đặc biệt (sui generis);
  • Sử dụng nhãn hiệu tập thể hoặc nhãn hiệu chứng nhận;
  • Các phương pháp tập trung vào thực tiễn kinh doanh, bao gồm các chương trình phê duyệt sản phẩm hành chính; và
  • Thông qua luật cạnh tranh không lành mạnh.

Những cách tiếp cận này liên quan đến sự khác biệt đối với các câu hỏi quan trọng, chẳng hạn như các điều kiện để được bảo vệ hoặc phạm vi bảo vệ. Mặt khác, hai trong số các phương thức bảo hộ – cụ thể là hệ thống chế độ bảo vệ đặc biệt (sui generis) và hệ thống nhãn hiệu chứng nhận hoặc nhãn hiệu tập thể – có chung một số đặc điểm, chẳng hạn như việc chúng thiết lập quyền sử dụng tập thể cho những người tuân thủ các tiêu chuẩn xác định.

Nói chung, chỉ dẫn địa lý được bảo hộ ở các quốc gia và hệ thống khu vực khác nhau thông qua nhiều cách tiếp cận và thường sử dụng kết hợp hai hoặc nhiều cách tiếp cận nêu trên. Các cách tiếp cận này đã được phát triển phù hợp với các truyền thống pháp luật khác nhau và trong khuôn khổ các điều kiện kinh tế và lịch sử của từng cá nhân.

Sự khác biệt giữa chỉ dẫn địa lý (GI), tên gọi xuất xứ (AO), chỉ dẫn xuất xứ được bảo hộ (PDO) và chỉ dẫn địa lý được bảo hộ (PGI) là gì?

Thuật ngữ “chỉ dẫn địa lý”, theo nghĩa rộng của nó, bao gồm nhiều khái niệm được sử dụng trong các công ước quốc tế và khu vực tài phán quốc gia / khu vực, chẳng hạn như: tên gọi xuất xứ (AO), chỉ dẫn xuất xứ được bảo hộ (PDO) và chỉ dẫn địa lý được bảo hộ (PGI). Ví dụ,

  • “Chỉ dẫn địa lý” được định nghĩa trong Hiệp định về các khía cạnh liên quan đến thương mại của quyền sở hữu trí tuệ (TRIPS) và trong Đạo luật Geneva của Hiệp định Lisbon về tên gọi xuất xứ và chỉ dẫn địa lý.
  • “Tên gọi xuất xứ” được định nghĩa trong Hiệp định Lisbon về Bảo hộ Tên gọi Xuất xứ và Đăng ký Quốc tế của chúng và trong Đạo luật Geneva của Hiệp định Lisbon về Tên gọi Xuất xứ và Chỉ dẫn Địa lý.
  • “Chỉ định xuất xứ được bảo vệ (PDO)” và “Chỉ dẫn địa lý được bảo vệ (PGI)” là các thuật ngữ được sử dụng trong Liên minh Châu Âu.

(Theo WIPO)